Bạn bảo tôi tính toán kỹ quá.Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác.Bạn kêu lên: "Sao? Ông có ý dạy tôi sống 24 giờ một ngày nghĩa là 168 giờ một tuần mà ông chỉ tính có 7 giờ rưỡi thôi ư? Ông hy vọng làm được một phép mầu với số giờ đó ư?".Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.Bạn thừa nhận rằng tôi đã chọn ví dụ đó không phải vì nó có lợi đặc biệt cho thuyết của tôi chứ?Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên.trong chương trước, tôi đã kể tên Marc Aurele và Epictete.Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt.Trên hàng trăm bến xe ở ngoại ô, mỗi buổi sáng bạn thấy những người bình tĩnh đi đi lại lại trong khi công ty xe điện trắng trợn ăn cắp thời giờ quý hơn vàng của họ.Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần.
