Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.Hắn cũng đang không cảm nhận được.Đơn giản là để sống.Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.Một pho tượng im lìm.Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu.Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.