Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.Ngắn ngủi mà đằng đẵng.Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.Được nói chuyện, được trao đổi.Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.Có thể cháu học đêm qua.Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.