Đối với việc chuyển hóa nội tại, không có việc gì để bạn làm cả.Nó hòa nhập vào khối đau khổ từ quá khứ vốn đã sẵn có ở đó, rồi cùng nhau lưu trú trong tâm trí và thân xác bạn.Làm sao chúng ta có thể tỉnh thức đối với tất cả những thứ đó hay từ bỏ chúng đi? Phải mất bao lâu để làm việc đó? Và cho dù chúng ta làm được, sẽ còn sót lại thứ gì?Như vậy, thế giới và không gian đồng thời xuất hiện.Sự lành mạnh – của ý thức tỏ ngộ – chỉ có thể đến với thế giới này thông qua bạn.Tuy nhiên, trạng thái mê muội bình thường lúc ban sơ có thể không dễ dàng phân biệt được, bởi vì nó rất bình thường.Đây là điểm khởi đầu của việc hiện thực trạng thái nhất thể, hiện thực tình thương.Sự thực đó không phải là ảo tưởng, và bạn không thể đánh mất nó được.Làm như thế có thể đưa bạn đến gần chân lý, đến gần thực tại đằng sau từ ngữ hơn so với một từ ngữ đã bị lạm dụng quá lâu rồi như cụm từ tội lỗi này, và cũng giúp bạn bớt mặc cảm phạm tội hơn.Nó là “bình an của Thượng đế, vượt lên trên tất cả mọi hiểu biết của con người”.
