Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày.Dù chỉ là một nhân vật.Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt.Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.Tôi muốn thi xong được để yên.Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.
