Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.Đó cũng là một thứ trói buộc.Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.