Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng.Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác.Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.
