Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về.Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
