Người nghèo thấy không thoải mái với những người “thành công quá đáng”.Tại sao vậy? Bởi con người là một thể thống nhất.Việc này lại càng có ý nghĩa hơn nếu bạn muốn cất giữ số của cải đó.Còn người nghèo, rốt cuộc, với kiểu lập luận: “Tôi sẽ không làm bất kỳ điều gì trước khi tôi xác định được mọi vấn đề có khả năng xảy ra và biết đích xác phải làm gì với vấn đề đó”, nên họ không bao giờ hành động và vì thế lúc nào họ cũng thất bại.Tôi tin một nhà huấn luyện tốt sẽ luôn đòi hỏi ở học viên nhiều hơn những gì họ tự đòi hỏi ở mình.Liệu bạn có đồng ý hợp tác kinh doanh với một người mà bạn không hề tin tưởng, dù chỉ xét về một phương diện nào đó? Hẳn là không bao giờ!Tôi không muốn nhấn mạnh thêm về tầm quan trọng của việc tạo ra các nguồn thu nhập thụ động.Trong trường hợp đó, việc bạn không thích hoạt động quảng bá là biểu hiện của nỗi sợ hãi mơ hồ về sự thất bại và sợ bị tự chối.Bất cứ khi nào tiếng nói tiêu cực ngăn cản bạn làm một việc gì đó hỗ trợ cho thành công của bạn, bạn cũng sẽ không thoái lui bởi bạn chính là chủ nhân cuộc sống của mình.Nào, sự so sánh này có mù mờ không? Cái gì quan trọng hơn, tay bạn hay chân bạn? Có lẽ cả hai đều quan trọng.
