Ông nói: "Bắt người nhà chịu sự rầu rĩ, càu nhàu của mình có ích chi đâu?Chẳng hạn, đã lâu rồi, tôi có một người học trò hiếu thắng lắm (tên là Patrick); trung hậu giản dị, nhưng, trời! Thích cãi nhau làm sao! Anh ta làm đại lý cho một hãng bán cam nhông, nhưng không thành công, chỉ vì anh ta thích cãi lại những người anh mời mua xe và làm cho họ phát giận.Hồi nhỏ tôi cũng như các em, cũng thích đốt lửa trong rừng lắm.Khi kíp làm đêm tới, thấy con số, họ hỏi nghĩa gì vậy.Bạn biết điều đó chứ? Trong một công ty bảo hiểm lớn, tất cả nhân viên phải theo lệnh này: "Không bao giờ được tranh biện".Như một cô nọ, hết hy vọng kiếm chồng được, đương khỏe mạnh, hóa ra tật nguyền, nằm hoài ở giường, bắt mẹ già săn sóc trong mười năm, lên thang xuống thang để hầu hạ cơm nước.Chưa học nghệ thuật khen thì xin ông đừng lập gia đình.Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa.Đừng giễu sự lầm lẫn, sự ngu muội, sự giận dữ của họ.Cách đây vài năm, cháu gái tôi, Joséphine Carnegie, rời quê hương tới làm thư ký cho tôi tại Nữu Ước.
