Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.Nhưng mà chắc là ra được thôi.Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.Thật lòng, tôi muốn khóc.Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết.Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.Người lớn thật buồn cười.Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên.