Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững.Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.Bố bảo: Đáng xem thật.Này, lấy cho chú bao thuốc.Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.Nó cũng không thích tôi lắm.Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều).Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.
