Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo.Bạn thừa nhận rằng tôi đã chọn ví dụ đó không phải vì nó có lợi đặc biệt cho thuyết của tôi chứ?Thái độ ấy hoàn toàn vô lý và có hại vì ông đã coi trọng một khoảng thời gian mà ông trông cho mau hết.Thường thường ông không yêu thích công việc của mình, may lắm là không ghét nó.Bước đầu nên rất chậm, có thể chậm một cách quá đáng nhưng phải rất đều đặn.Các triết gia đã giảng-nghĩa không gian mà không giảng nghĩa thời gian.Học cái gì? Điều đó không thành vấn đề, từ xưa tới giờ nó chưa bao giờ thành vấn đề.Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:Nhưng bạn đừng thất vọng.Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi.
