Ông ta giúp một hảng lớn ở Chiacago."Dù sao cũng mặc, mẹ chỉ muốn cho chúng sống theo chúng thôi.Vợ chồng tôi có lần ăn tiệc nhà người bạn là anh John ở Chicago.Khi cha ông qua đời, các bạn bè phải góp tiền lại mua giúp cho cỗ quan tài.Cứ tiếp tục như vậy hoài.Nghĩ vậy tôi không lo lắng vô lý nữa và thấy khoẻ khoắn trong người.Chúng tôi nợ tiệm tạp hóa 50 Mỹ kim và phải nuôi năm đứa con.Không bao giờ tôi lo lắng về tương lai vì tôi hiểu không một ai có thể tưởng tượng tương lai sẽ ra sao được.Chẳng hạn một ông bạn tôi trong thời kinh tế khủng hoảng bị phá sản; bị hãng hơi, định cắt hơi dùng trong nhà và bị ngân hàng dọa bán căn nhà mà ông đã cầm.Lần đầu ca trước công chúng trong một hộp đêm tại New Jersey chị trề môi trên xuống để che răng.
