Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa.Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác.Thành thử có hàng chục vạn giờ mất đi như vậy mỗi ngày chỉ vì người ta ít nghĩ đến thì giờ lắm, không bao giờ đề phòng để khỏi đánh mất nó.Tôi nhận rằng câu ấy khó nói vô cùng vì quần vợt quan trọng hơn cái linh hồn bất diệt nhiều lắm.Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích.Bạn săn sóc thân thể, trong và ngoài; bạn dùng cả một đội quân, từ anh bán sữa đến chú đồ tể để bao tử bạn khoan khoái.Ý muốn đó có nhiều tên.Nhưng bạn cũng không có thể tiêu non thời gian được.Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm.